Khúc mía và những giọt nước mắt ngày mồng 06 tết
Trưa Mồng 06 tết năm ấy, Trời nắng chang chang. Tui ngồi bệt ở sân nhìn 2 đứa Em đang tranh nhau khúc mía trong bồn Cà Phê. Bụi mía khá tốt, trước đó Bố tui trồng ở gần giếng nước. Tuy mới 3 tuổi và 5 tuổi nhưng chúng có cái họng phải gọi là Loa Phường, hai đứa nó vừa nhai khúc mía vừa cãi nhau inh ỏm khu tuyệt tình cốc, mặt đứa nào cũng nhớp nhúa, nước mắt, rồi nước mũi chảy ròng, lâu lâu chúng lại lấy tay quệt qua mũi, rồi nó lại vầy và khắp khuôn mặt thấy gớm.
Rồi bất ngờ, Tui thấy Mẹ Tui đi làm về sớm, nhưng hôm nay có vẻ dáng của Mẹ rất khác, vừa đi vừa lảo đảo, trên đầu đội một cái nón Mê (Một từ lóng nói về 1 cái nón mà nó rách tả tơi, thường được dùng đóng phim kiếm hiệp dành cho những người cái bang), hồi đó ai cũng nghèo khổ nên có được cái nón Mê là hạnh phúc lắm rồi.
Tui cũng chả quan tâm nhiều lắm, chạy lại kể công liền “Mẹ ơi, con Bin và thằng Ngọc Ngõ nó cãi nhau, tranh nhau khúc mía!”. Thường ngày thì Mẹ Tui sẽ nạt chúng nó ngay (nạt là chửi, quê Tui gọi vậy) , nhưng hôm nay Mẹ Tui lại không nạt tụi nó, và Mẹ tui lại nói “Vớ con ơi, Bố mất rồi!”. Sau đó Mẹ Tui im lặng và đi vào nhà.
Tui cũng chả hiểu gì đâu, mới 7 tuổi mà. Chiều hôm đó tự nhiên nhà Tui đông nghịt người. Các Bác như Bác Uân, Bác Vĩnh, Bác Nghạch, và nhiều người khác nữa Tui không nhớ tên. Mọi người bàn luận nhiều thứ. Tui cũng không hiểu gì cả. Tối đó Bác Uân và mọi người ra bệnh viện và về nhà xác nhận thì là Bố Tui đã đột quỵ mất ngoài đường.
Kể từ giờ phút đó, trong nhà ai cũng khóc, khóc nhiều lắm. Hai người khóc nhiều nhất đó là Mẹ Tui và Bác Nghạch, Bác Nghạch là Chị ruột của Bố Tui.
Trời đất như sụp đổ, như đóng lại mọi tương lai của những đứa trẻ. Ai cũng nhìn, cũng chỉ trỏ vào chúng Tôi rồi nói cái gì đó Tui cũng không hiểu. Đại khái là nói một hồi, nhìn Tụi Tui một hồi thì mọi người lại tự nhiên khóc, nhưng Tui cũng không hiểu tại sao họ lại nhìn Tụi Tui rồi họ lại khóc nhiều đến vậy.
Bắt đầu từ đó, từ năm 7 tuổi, Tui bắt đầu biết đi hái rau lang bán cho nhà bà Túc để kiếm ít tiền (bà Túc nuôi rất nhiều heo, heo thì ăn rau lang), hay đi hái dâu, hái chè, mót cafe. Nhà Bà Túc hồi đó cũng có 1 Tivi trắng đen và duy nhất trong khu tuyệt tình Cốc. Khi có Tây du Ký lại che bạt cho mọi người đứng xem. Tui cũng vậy, thích xem Tây Du Ký lắm, giờ 40 tuổi rồi Tui vẫn xem lại đó chứ. Nhất là tập 1 của Tây Du Ký, chưa bao giờ Tui được xem Tập 1 cho tới khi Tui xuống Sài Gòn học, có internet thuê 2 nghìn/1 tiếng thế là Tui được xem tập 1.
Tui ghét Tết vô cùng, không bao giờ thích tết, vì tết là ngày dỗ của Bố Tui, Tui không bao giờ muốn tụ tập hô la dzô dzô mấy ngày tết, cũng không muốn đi đâu cả, Tui chỉ muốn được yên tĩnh hồi tưởng lại cuộc đời mình. Nhưng nhiều người Anh Em họ hàng họ không có hiểu Tui đâu, trách Tui nhiều lắm. Trước Tui cũng ghét họ lắm vì họ nói sau lưng những câu mà Tui đau đớn lòng lắm, có người còn nói với Mẹ Tui nên dạy lại Tui, nhưng giờ Tui cũng bỏ qua hết, để hiểu 1 ai đó khó lắm, phải chăng là Tri kỷ hoặc cùng hoàn cảnh mới thấu hiểu được. Thời gian không đủ để yêu thương nhau, hơi sức đâu mà trách với móc.
———————————————-
20.03.2022
Không thay đổi được quá khứ, nhưng quá khứ khắc nghiệt sẽ giúp bạn trưởng thành nhiều hơn, cứng cáp hơn. Quá khứ khổ đau nhưng hãy ráng vượt qua nó. Mình không đủ tư cách chán đời, nên Đừng bao giờ Chán đời, hãy sống sao cho Đời nó chán mình luôn!