Đọc và Suy Ngẫm

Những gì mình không làm được không có nghĩa là người khác không làm được, những gì mình làm được thì người khác vẫn có thể làm tốt hơn. Hãy luôn khiêm tốn, luôn học hỏi, luôn không ngừng rèn luyện kiến thức và đạo đức để bản thân ngày càng hoàn thiện hơn, sống có ích hơn.

TDT

Những tia hi vọng bé nhỏ của một ai đó có thể bị cuốn trôi nếu chúng ta không biết lắng nghe và thấu cảm.

TDT


Xét cho cùng, ở đời ai cũng khổ. Người khổ cách này, người cách khác. Bí quyết là biết tìm cái vui trong cái khổ. Vì chỉ sống thôi cũng đã quý lắm rồi. Người ta không bao giờ nên phí phạm cái sống, coi thường sự sống.

Nhà văn Thạch Lam

Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Làm và đọc nhiều thứ làm cho tán lực. Mắt nhìn và tai nghe, mỗi thứ có diệu dụng. Khổng Giáo chữa bệnh ngoài da. Phật giáo chữa bệnh trong cốt tủy. Chữ hiếu trong Đạo Phật khác Khổng. Tu cũng là hình thức báo hiếu cha mẹ, cả cha mẹ các đời trước.

Họa sĩ Nguyễn Gia Trí

Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó.

Alfred Adler


Bố linh thiêng lắm, nhà sập mà không bị cháy khi đang nấu bánh chưng

🤣”Bố linh thiêng lắm, nhà sập mà không bị cháy khi đang nấu bánh chưng”
👉Tui ghét từ “linh thiêng” này vô cùng.

😌Mỗi lần về thăm Mẹ, Mẹ Tui luôn review lại các tình tiết mang tính bước ngoặc trong bộ phim cuộc đời khốn khổ của mình, lại nhắc tới câu chuyện linh thiêng này. Tui hay hỏi cắc cớ lại “linh thiêng thì nhà đã không sập, linh thiêng thì không để nhà mình khổ thế này”. Mẹ tui đuối lý không nói gì thêm, chỉ nhìn Tui với đôi mắt trìu mến hình viên đạn và không quên kèm theo lời khen truyền thống “vớ cái thằng ngục tội”. Tui thích từ “ngục tội” này lắm, nếu ai đó đã từng được Tui gọi là “ngục tội” thì thực sự Tui rất quý mến họ.
😌Vì Tui là Con trai trưởng trong nhà, nên hầu như mọi thủ tục về cúng bái thì Ông Nhung thầy cúng và người lớn đều đè 1 thằng 7 tuổi ra giống như một vật tế thần. Nên Tui ngán tới tận cổ, giờ 40 tuổi rồi Tui vẫn còn sợ, và Tui luôn muốn tối giản mọi thứ tới mức Con Dâu của Mẹ Tui cũng không hài lòng với Tui.
😌Tuần 49 ngày của Bố Tui, Mẹ Tui đã ghánh 1 quang ghánh ra Lộc An bằng cách đi bộ, cả đi cả về là trên dưới 20 KM. Giữa trời nắng chang chang như thiêu đốt cả đôi dép Lào thần thánh để chỉ có 1 số đồ cúng mà nếu thiếu thì sợ anh em bên chồng, hàng xóm họ chê trách, họ nói ra nói vào, tới giờ cũng vậy thôi. Kiểu đời nó vậy, toàn sống sợ hãi dưới cái nhìn phiến diện của người khác, chưa bao giờ là sống cho mình. Tự nhiên cả cuộc đời tại sao phải cố gắng sống để làm hài lòng theo người khác mà không phải sống để mình hài lòng trong khuôn khổ? hoàn cảnh mình có sao thì mình dùng vậy là được rồi. Lúc Bố còn sống, Tui cũng còn nhớ câu nói của Bố “Xanh xanh chín chín, chín bỏ làm mười”.
😌Bất chợt giữa cái nắng gay gắt đó, trời đổ cơn cuồng phong, rồi mưa bão tới càn quét thổi bay 13 căn nhà khu tuyệt tình cốc trong đó có nhà Tui.
😌Lúc nhà bắt đầu sập, trong nhà có Tui, Anh Tùng Ngọng, Anh Củ Phày và thằng Ngọc Ngõ với nồi bánh chưng đang nấu để cúng. Thằng Ngõ nó mới 3 tuổi, nó nhìn lên nóc nhà nó chỉ chỉ và nói “nhà sập nhà sập…” thế là mấy Anh Em chúng Tôi chạy vù ra ngoài lúc đó trời mưa to sấm sét, nhưng Tui vẫn chưa cảm nhận được “mà.y sắp chế.t rồi con ạ”, Tui vẫn chạy xuống vườn lượm những quả Bơ rụng, nhà Tui hồi đó có 2 cây bơ cổ thụ, 1 quả nặng cũng trên dưới 1 ký, bơ ăn rất ngon. Bơ là thức ăn mà mỗi mùa nó chín thì 100% nó là thức ăn cứu đói của nhà Tui, dằm bơ với nước mắm và ăn cơm, không cần cá thịt gì cả. Lâu lâu Tui vẫn ăn lại dưới Sài Gòn để hồi tưởng lại cảm giác của quá khứ.
😌Hôm đó Tui và mọi người chờ mãi mà không thấy Mẹ đi chợ về, mãi tới gần chiều mới biết Mẹ cũng gặp mưa to và bị đứt quang ghánh, cùng với kiệt sức nên nghỉ ở nhà bà Kế, mãi sau hồi phục mới bưng đồ về được. Về chứng kiến căn nhà bị sập, Mẹ Tui đã khóc ngất, rồi gào thét các câu thảm thiết quen thuộc “Vớ con ơi, vớ trời cao đất dày ơi ….”.. nhưng không ai trả lời Mẹ Tui cả cho dù chỉ 1 tiếng “Ơi, gọi ta có gì đó”…và cứ thế Mẹ Tui khóc mãi như chưa từng được khóc, khóc như lúc đòi nhảy xuống huyệt mộ của Bố vậy may mà lúc đó có Thím Định giữ lại được. Hàng xóm và anh em dòng họ nhìn Mẹ Tui và 4 đứa con của Mẹ Tui, họ tội nghiệp quá họ đã tự làm 1 gian nhà tạm đủ để mấy Mẹ con vào ngủ.
😌Lúc nhà sập thì phải cúng ngoài trời, Tui là con Trưởng nên phải “Chống Gậy” đứng gục bên Bàn Thờ giữa cái nắng gay gắt. Tới gần tối Tui chịu không nổi, Tui quăng luôn cái Gậy đó và nói “không chống nữa”, rồi ngồi bệp xuống sân 2 chân đạp đạp tùm lum thể hiện sự phản động với phong tục. Tui vẫn còn nhớ như in cảnh đó, nếu là họa sĩ Tui có thể vẽ lại được khung cảnh bàn thờ ngoài trời bên cạnh căn nhà sập.
Cuối cùng thì tuần 49 ngày cũng “xong”!
Sau này Mẹ Tui và mọi người ngồi kể lại đều nói “Bố linh thiêng lắm, nhà sập mà không bị cháy khi đang nấu bánh chưng”.
Tui chưa bao giờ tin vào sự linh thiêng này cả.

to be continued


🤬Bất cứ kẻ nào làm đấng sinh thành buồn, đã có gia đình mà còn không lo được cho đấng sinh thành còn quay qua cào cấu, làm cho họ không có được 1 ngày vui vẻ thì đều là kẻ bất hiếu táng tận lương tâm. Bất hiếu sẽ bị qủa báo trừng trị thích đáng.

Thơ – Hãy bỏ ngoài tai Mẹ nhé

Tất cả vì sự nghiệp Giáo Dục!
Data Science Lab building! Room 407, KMOU


Lại 1 ngày 2h sáng nữa trôi qua!
Bước chân kẻ độc hành như tê dại
Liêu xiêu về phòng dưới cơn cuồng phong của biển cả
Ồ kìa sao ta nghe tiếng trống bụng đói cồn cào
Họ hàng ơi, hãy hỏi thăm ta thay vì trách móc
Ta đau lòng khi nghe tiếng Mẹ khóc buồn phiền vì người thân
Cuộc đời Mẹ đã khổ biết bao
Con vẫn nhớ hàng đêm Mẹ khóc bên những nong tằm
Bán mặt cho đất bán lưng cho trời
Mẹ còn nhớ không đôi bàn tay ấy?
Đã vuốt 2 má con đến máu chảy
Bởi sự cùng cực của đời
Nay gần đất xa trời
Cớ sao còn nghe những lời vô cảm
Lòng mẹ đau, nước mắt Mẹ rơi
Trái tim con đớn đau chừng nào
Hãy bỏ ngoài tai Mẹ nhé!
Những kẻ hay trách móc
Là những kẻ đầy nhóc lỗi lầm
Nhưng họ không nhận ra
Bởi sự về hùa, nhỏ mọn, hẹp hòi, ích kỷ, nông cạn thâm căn cố đế


2h sáng ngày 13.04.2022

10 năm chờ đợi có lâu không?

🥰10 năm chờ đợi có lâu không?🥰

🤣Mỗi lần nhắc tới câu chuyện “chờ 10 năm” Tui lại uất ức và ứa nước mắt, bất cứ khi nào Tui cũng có thể nhớ tới thảm cảnh “chờ 10 năm”, nó trở thành truyền thuyết mà Tui luôn nhắc lại với Mẹ cũng như kể cho Vợ nghe. Nó giống như một câu truyện trào phúng mang dáng dấp dòng văn hiện thực phản ánh cuộc sống nghèo khổ mà nhà văn Nam Cao đã viết như “Một bữa no”, “Đời thừa” hay tác phẩm “Chí Phèo”. Tui thích đọc các tác phẩm của nhà văn Nam Cao lắm, vì nó rất đồng cảm với cuộc đời nghèo khó mà Tui và gia đình đang trải qua thời bấy giờ, Các ý tứ của nhà Văn Nam cao để trong các tác phẩm nó làm lay động Tui nhiều lắm, Tui đọc và khóc nhiều vì nó quá đúng với hoàn cảnh của mình.

😏Trong cái nắng chang chang của một buổi trưa hè cách đây hơn 30 năm, mọi người nhí nhố đứng ở đường “Be”, là đường dành cho xe “Be” đi, Tui cũng không biết có đúng không hoặc là Tui phát âm sai, xe be hay là xe ben nữa. Từ tuyệt tình cốc nhà Tui leo bộ lên đó cũng khoảng trên dưới 1km để đón xe đi chợ ở Lộc An (8km), mọi người ngày xưa cũng thường đi bộ và ghánh hàng ra Lộc An. Hồi đó “Ông Lộc Khàn” với giọng nói đặc khẹt có chiếc xe được các dây thừng bó lại như bó 1 con heo vậy. Chiếc xe ấy thật là vĩ đại, nó chở mấy chục người ngồi trong, rồi ngồi trên mui, chắc mọi người sẽ không tưởng tượng được. Con đường đau khổ, mưa ngập, tạo thành các rãnh voi xe quật qua quật lại nếu ai đó có Bầu chắc đẻ tại chỗ, thật vi diệu cho con đường ấy, giờ báo đài đăng nhiều cảnh này lắm, nhưng Tui chưa thấy nó xi nhê gì với ngày trước.

😏Tui và Mẹ cũng ra được tới Lộc An, lần đầu tiên Tui thấy một “con quái vật” nó to đùng đang nằm giữa đường ở ngay ngã 3 Lộc An, Tui nhảy cỡng lên như mọi ngày thấy máy bay bay qua nhà ở trên trời “Mẹ ơi, tàu kìa, tàu kìa…sao Tàu nó to vậy hả Mẹ?”, Mẹ tui cười khanh khách “Vớ cái thằng ngục tội, đó là xe đò”. Tui chả quan tâm, cứ gọi nó là Tàu, vì nó bự, mãi sau này Tui mới biết nó là chiếc xe 45 chỗ. Nói sai cũng đâu có sao, như từ “Lẩu” mãi tới học xong cao đẳng, đại học Tui mới biết từ “Lẩu”, hay là từ “siêu thị”. Chúng rất mới mẻ với 1 thằng người rừng như Tui, tuy nhiên không biết không sao cả, nó không ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới.

😏Mẹ và Tui rất thèm ăn sầu riêng, nhưng hồi đó sầu riêng nó mắc vô cùng, 1 quả sầu riêng có thể đổi ra ăn cơm tới cả tuần lận. Mà Mẹ Tui thì đâu có nhiều tiền. Hồi đó Mẹ Tui cất tiền kỹ lắm, Tui còn nhớ như in, có vài đồng à, mà Mẹ Tui bỏ vào 1 cái bị quấn lại mấy lớp rồi nhét nó vào bên trong quần đang mặc rồi cuộn lại 1 lần nữa. Tui tưởng tượng nếu có đứa nào cướp giật thì chắc nó chỉ rinh Mẹ Tui đi để nuôi tốn cơm thôi chứ không cỡ nào mà lấy được cái bịch tiền thần thánh đó.

🤩Tới quầy Sầu Riêng, thơm ngon lắm (nhiều người không thích mùi của nó), Tui và Mẹ thèm mà không dám mua ăn. Hai Mẹ con nhà Tui ngồi xổm đó 2 tay chống cằm nhìn người ta ăn (trên Tui gọi là nhìn mồm) một cách thèm thuồng, Tui thì năn nỉ mãi “Mẹ ơi, Con thèm quá Mẹ mua cho Con ăn đi”, Tui cứ lải nhải mãi Mẹ Tui cũng bực mình. Rồi bất ngờ Mẹ Tui nảy ra “một sáng kiến vĩ đại” mà tới bây giờ Tui vẫn còn uất ức. Đó là “Đợi họ ăn xong mình xin hột đem về trồng, đợi nó có trái rồi ăn, nhanh có trái lắm Con ạ”. Thật tuyệt vời, 1 ý kiến tuyệt vời đã lừa được một thằng ngáo rừng như Tui thời đó.

😱Các bạn biết không, ngày xưa Sầu Riêng trồng bằng hột, 10 năm mới có trái lận. Nhưng Tui không có biết, tui chỉ biết về cứ cách 20 mét lại trồng một hạt. Tui đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi, đợi tới lúc lớp 10 Tui phải đi ở trọ ở Bảo Lâm nhưng nó cũng không có trái. Mãi tới lớp 12 gì đó nó có trái nhưng người ăn đầu tiên không phải là Tui, mà nó là thằng Ngọc Ngõ em Tui. Vậy đấy, còn tức tới bây giờ nè. tức tràn bảng họng. Cuộc chờ đợi 10 năm thật là ngắn ngủi với 1 cuộc đời nhưng nó lại dài đăng đẵng với một mong ước nhỏ nhoi “được ăn sầu riêng”.

😱Cuộc sống khốn khó tới mức đôi khi Con người lại “ruồng bỏ” chính bản thân mình, không dám chiều chuộng bản thân mình 1 điều gì cả mặc dù mình khao khát được nó, mặc dù nó chỉ là 1 quả sầu riêng, nó chỉ là 1 bữa ăn, chỉ là 1 lần ăn cho no, 1 bữa ăn cho đã mồm, ăn cho thỏa thích dù chỉ 1 lần…. Nhưng cái khốn khó dường như nó còn kìm hãm cả sự phát triển trí tuệ của con người, nó bít hầu như các đường đi của con người.

👩‍🏫Bố Mẹ là xuất phát điểm của Con cái, nếu sinh ra trong một gia đình giàu có, Bố Mẹ có tầm nhìn, có hiểu biết thì hiển nhiên Con cái sẽ được hưởng lợi và phát triển tốt hơn. Với sự hiểu biết và khả năng tài chính của Bố Mẹ thì họ sẽ vạch ra các con đường đúng đắn ngay từ đầu, giúp cho đứa trẻ có thể dễ dàng thành công hơn.

😭Còn sinh ra trong một gia đình nghèo khó, hiển nhiên chúng ta phải nỗ lực hết sức, hầu như không có ai được định hướng cả, ta đi, ta đi, ta đi, đi mãi trên con đường đau khổ của cuộc đời đã đem lại, hoàn toàn không có mục tiêu gì cả, ai may mắn thì sẽ thành công. Chắc Tui cũng là 1 trong số may mắn đó, dĩ nhiên sự may mắn chỉ trở thành hiện thực đối với những ai có nghị lực, có lòng quyết tâm, kiên trì, bền gan vượt qua mọi trở ngại. Tất cả mọi người chúng ta đều được các Đấng Sinh Thành cho ta 1 tài sản lớn, đó chính là tấm thân bằng xương bằng thịt này, nên cho dù bạn nghèo tới mấy, bạn không có gì cả nhưng bạn không bao giờ được nói “Bố Mẹ Tui không cho Tui cái gì cả”. Không, ít nhất là họ cho bạn 1 Sự Sống trên cõi đời này, bạn không chọn được cách bạn sinh ra, nhưng bạn chọn được cách bạn sống như thế nào.

🥰Xukhôm linxki đã từng nói “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để lưu lại dấu ấn trên mặt đất, trong trái tim người khác”.

Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, luôn lạc quan yêu đời, luôn để lại dấu ấn tốt trong lòng mọi người!

————————————————————–

Nếu bạn không đủ sức mạnh hãy Cứ chờ đợi, cứ chờ đợi khi đủ mạnh

Hoang Đảo Ký Sự 26.03.2022

Mẹ ơi đừng để Chị Em Con thất học

😭Một đêm giông bão hồi còn học tiểu học, dưới ánh đèn le lói từ bàn thờ của Bố chiếu xuống, Tui bất chợt thấy nước mắt Mẹ lăn dài trên 2 gò má nám đen vì sự đau khổ của cuộc đời đem lại. Rồi Mẹ tui nói trong đứt quãng “Mẹ hết tiền rồi…, không còn đủ cho tụi con ăn học nữa…”. Những tiếng nấc của Mẹ sau đó cứ không dừng.

🥳Bất giác như có một luồng ánh sáng đẩy thẳng vào não bộ và Tui đã thốt lên “Mẹ ơi đừng để Chị Em Con thất học”, câu nói của 1 đứa trẻ chưa học xong tiểu học.

🥰Khi nghe câu nói này, Mẹ tui đã ôm chầm lấy Tui mà khóc rất lớn, Tui cũng khóc theo, tính Tui mít ướt lắm mặc dù ở ngoài luôn xàm xí như mọi người từng thấy, Mẹ Tui nói sẽ ráng vay mượn và làm nhiều hơn để lo cho tụi Tui. Điều này là quá sức chịu đựng với một người Phụ Nữ, 1 tay nuôi 4 đứa con thơ mồ côi Bố khi còn rất nhỏ.

😁Tui cũng không hiểu được là tại sao Tui có thể nói ra được câu nói đó khi còn học sinh tiểu học. Và Mẹ tui đã khóc hết nước mắt, ra sức cầy cuốc, chạy vạy, vay mượn nhiều nơi chỉ để lo cho chúng tôi ăn học. Tới khi ra trường rồi nhà Tui vẫn còn nợ.

😎Hồi tiểu học Tui học rất dốt, tới lớp 3 Tui cũng chưa ghép được chữ để đọc. Tui vẫn còn nhớ như in cái từ “Xanh” mà Tui cứ đọc là “xờ a nhờ … anh xờ anh Nhan”, cứ thế từ “Xanh” thì đọc thành từ “Nhan”. Mẹ Tui tức quá chỉ nói “Cái đồ Ngu ăn C..” kèm theo 1 cú Trọt (cốc, ký) vào đầu, nước mắt và nước mũi Tui lại chảy rưng rưng. Thà rằng đọc “Nờ a Na … Mãng Cầu” thì vẫn còn chấp nhận được.

🤨Bắt đầu Tui thấy hoang mang, sao lại lỡ mồm nói câu “Mẹ ơi đừng để Chị Em Con thất học”. Tui lo lắng tột độ. Tui biết mình trí não kém cỏi, chỉ thiên về EQ chứ kém IQ. Biết thân biết phận nên Tui đã tăng thời lượng học bài hơn. Ngoài giờ lên trường rồi đi làm với Mẹ ra, tới tối là Tui vùi đầu học tới rạng sáng, có hôm 3h sáng Mẹ tui dậy thấy Tui còn ngồi bên đèn dầu học, lại nói “vớ con ơi đi ngủ đi con”, Tui trả lời “vưng”. Sau đó 4h sáng Mẹ Tui dậy lại vẫn thấy Tui học. Đây chính là cách học Lấy Cần Cù Bù Thông Minh của Tui. Sau 1 thời gian, Tự nhiên đầu óc Tui sáng hẳn ra, chỉ cần đọc qua bài trong sách là có thể hiểu được nguyên lý, cuộc đua xếp thứ hạng TOP 1 trong lớp, trong trường bắt đầu từ đây với Tui. Dĩ nhiên tới bây giờ Tui vẫn tự hào về thành tích học tập của mình, các bạn cùng trang lứa chắc cũng không thể nào quên.

🥳Tui cũng đã tạo được thói quen 2h sáng mới đi ngủ (rất cực đoan, các bạn đừng làm theo). Hồi học ở Sài Gòn, có đợt ngồi nhiều quá Tui bị liệt chân tưởng thành tàn phế do học quá sức cùng với phương thức ngồi sai bét, may mà cứu chữa kịp thời. Giờ thì khỏe như trâu. Cho tới bây giờ 40 tuổi rồi Tui vẫn còn thói quen đó, vừa học, nghiên cứu, làm dự án tới sáng. Vợ Tui cũng trách móc suốt “bỏ vợ bỏ con, sao không ở 1 mình đi, lấy vợ làm gì…. ” … đại loại các câu trách móc xàm xí kiểu vậy (Mỗi lần nghe câu trách móc này là Tui nộ khí xung thiên, muốn phi tới bịt mồm bả bằng 1 nụ hôn nồng cháy😘, nhưng mà Bug nhiều quá cần phải fix trước).

😏Mãi sau này Tui mới hiểu vì sao từ 1 người ngu dốt có thể trở nên thông minh, thực ra nó chính là nguyên lý triết học “Khi đủ về lượng thì chất sẽ thay đổi”. Nếu mình kém cỏi về IQ thì mình cứ cố gắng học đi học lại, học tới học lui, người ta học 1 lần hiểu thì mình học 10 lần, 100 lần có sao đâu. Cứ kiên trì bền bỉ là được.

🤩Việc học một kiến thức mới nó giống như 1 Cánh ruộng khô cằn mà ta bắt đầu đổ nước vào, ta có cố đổ bao nhiêu đi nữa thì nó cũng ngay lập tức hết nước liền, nhưng nếu ta kiên trì bền bỉ đổ nước hàng ngày thì tới một lúc nào đó đồng ruộng khô cằn ấy nó sẽ ẩm ướt, và nó bắt đầu giữ nước cho bạn, lúc đó bạn đổ nước vào thì nó không rút ngay mà nó vẫn còn giữ cho bạn. Nhưng nếu bạn dừng đổ nước thì nước sẽ hết. Đó là lý do vì sao chúng ta phải học liên tục, phải trau dồi kiến thức hàng ngày là vậy. Cho dù ta có giỏi tới mấy ở thời điểm T1 nếu như ỷ y tự cao tự đại không chịu học hành thêm thì tới thời điểm T2 ta sẽ lạc hậu ngay.

🥰p/s: Hình ảnh minh họa là của 1 Em bé Irac mồ côi Bố Mẹ, Em ấy khao khát có được tình thương yêu của Bố Mẹ, nên Em ấy đã vẽ người Mẹ và chui vào trong bụng của Mẹ nằm khoanh tròn lại. Ai còn Bố Mẹ xin đừng làm đấng sinh thành buồn, ngoài kia nhiều cuộc đời còn thiếu thốn, khát khao sự yêu thương của Bố Mẹ lắm.

Chúc các bạn Sinh Viên có thêm động lực học!

————————————————-

Hoang đảo ký sự 24.03.2022

Cây Son Môi – quà tặng cuối cùng của Bố trước lúc mất

🥰Cây Son Môi – quà tặng cuối cùng của Bố trước lúc mất

🥰Bố tui lúc còn sống thường ôm chị Hương, hôn nên má và nói “Con gái rượu của Bố”, còn với Bin, đứa Em thứ 3 của Tui thì Bố tui thường nói “Vứ trừi ưi! bà hành của Bố đây ru?”. Vì hồi nhỏ đúng là chị Hương rất xinh đẹp cho tới khi lấy Chồng thì không còn đẹp nữa và bị nợ bủa vây tới mức quên luôn hiếu nghĩa. Còn Bin thì hồi nhỏ tính nó lựu đạn giống như Bà Hành ở quê, gặp cái gì không vừa lòng là nó “háy”, “háy” là cùng nghĩa với từ lườm, từ nguýt, giận ai đó, và tới giờ cái tính “bà hành” của nó đã ăn sâu vào cốt tủy nên nó khó thay đổi, cuộc sống của nó cũng khó khăn 1 phần do tính cách của nó. Nhiều khi sướng khổ cũng do cái mồm, phụ nữ nên học ăn học nói một cách nhẹ nhàng cho dù lời nó có giả dối trong hạnh phúc đi nữa thì cũng ráng “giả dối” tới lúc không thể (tui để trong ngoặc kép từ giả dối).Phụ Nữ Sướng khổ nhờ tấm chồng! cho dù thời trẻ có kiêu hãnh bao nhiêu, nhưng lấy sai chồng thì chỉ khổ 1 đời! Chỉ ráng chịu đựng sống trong đau đớn, không những bản thân khổ mà còn làm cho đấng sinh thành đau ruột, đứt gan, hết khóc chồng rồi tới khóc con. Nỗi đau cứ thế dai dẳng mãi!

🥰Thằng út nhà Tui, nó tên Ngọc, nhưng thường gọi là “Ngọc Ngõ”, hồi nhỏ nó đẹp trai phải nói là bá cháy bọ chét. Nhưng càng lớn lên thì “mặt nó dài như cái bơm”, Mẹ tui miêu tả nó cách đây hơn 20 năm như vậy. Làm Chị Em tui cười ngất trên sự ngượng ngùng khốn khổ khốn nạn của thằng Em.

🥰Còn Tui không phải tên Thanh đâu, không phải Trần Duy Thanh đâu, tên cũ của Tui nó trùng với Ông Tổ 100 kiếp nào đó, mà các Bác nhìn Gia Phả sau này bắt đổi lại tên Thanh bây giờ, hồi đó và bây giờ ở Quê Tui cũng kiêng vụ này lắm (Tui thì phản ứng, vì quỹ tên đâu có đủ, nhưng cãi sao lại các cụ, các cụ tương cho 1 cái lại xịt máu mồm), và Tui có 1 tên cúng cơm cũng gớm giếc không kém. Để Tui kể riêng cho các Con của Tui khi chúng đi lấy chồng.

🥰Trước mồng 06 tết, Bố tui có đi Sài Gòn thăm Anh ruột là “Bác Thuân”, Bác ấy trùm giỏi, là một trong các thành viên trong đội thi học sinh giỏi quốc gia lúc lâu rồi không còn nhớ. Bác Thuân rất tốt bụng, lo lắng giúp đỡ cho toàn bộ Anh Em trong Gia Đình, rồi bạn bè, Bác mua đất cát giúp đỡ hầu hết bạn bè và Anh Em trong nhà. Đã từng có 1 số lượng tài sản tương đương triệu phú đô la thời mấy chục năm về trước (Bác Tui kể riêng với Tui lúc Tui học xong Đại học), còn giờ thì cũng không còn như ngày xưa nữa, tất cả chỉ là quá khứ, lúc Bác Khó khăn thì cũng không ai có đủ khả năng để giúp đỡ, Tui cũng chỉ giúp đỡ một chút ít nhưng bị Vợ và Con của Bác hiểu lầm.

🥰Bố Tui mua 1 Cây Son đem về cho Chị Tôi, 1 Cây Son rất đẹp và Tui thấy Chị Hương rất trân quý nó (hồi đó bả 8 tuổi). bả quý tới mức bả không dám sử dụng. cho tới ngày đưa đám tang Bố Tui. Bà lấy Son ra tô “Lông Mày”, ớn hàng không? Son mà lại đi tô Lông mày, sau đó bả tô cái mỏ đỏ choét như chưa từng được Tô, rồi Bả Tô luôn cho con Bin bà hành của Bố Tui. Miệng cười toe toét nói là đưa tang Bố cần Tô Son. Con nít đó, nó khốn khổn khốn nạn vậy, Mẹ Tui thì khóc ngất lên, còn 2 Con gái của Chồng thì lại tô Son để đi đám tang. Rồi thằng Ngọc, nó cầm cờ đỏ sao vàng chạy trước quan tài lúc mới 3 tuổi (gia đình bên Tui có truyền thống Cách mạng hào hùng, Bác ruột của Tui cũng là Liệt Sĩ). Lúc Bố mất ngoài đường nên phong tục không được đưa về nhà, cơ thể Bố Tui để ngay chỗ lớp học của Tui, thằng Ngọc nó tới nó ngó sau đó nó về hí hửng vừa cười vừa kể cho cả nhà “Bố đang ngủ, mà sao họ cột 2 ngón chân cái và 2 ngọt tay cái vầy vầy nầy Mẹ”. Nó nói vậy đó, nước mắt của những người lớn chỉ biết tuôn ra thôi.

🥰Người đưa đám tang kéo dài hơn 1 cây số! họ thương xót cho 1 người 30 tuổi đã ra đi, 1 người rất vui vẻ hòa đồng, luôn giúp đỡ người khác. Thương xót cho cảnh Mẹ hóa con côi, 1 tay nuôi 4 đứa con! xót xa khi thấy cảnh 2 đứa con gái tô son đầy mắt, xót xa khi thấy cảnh đứa bé 3 tuổi cầm cờ đỏ sao vàng chạy hớn hở trước quan tài của Bố nó.

🥰Đám tang ấy, Tui nhớ mãi không nguôi, nó tì vết trong não bộ của 1 đứa trẻ 7 tuổi. Thầy của Tui đã từng nói “thằng Thanh nó khổ vì nó hiểu biết quá sớm”, Thầy ấy đã từng cưu mang Tui, nhưng lâu lắm Tui mới có cơ hội gặp! Hiện giờ Thầy đang làm cảnh sát ở Đà Lạt, có dịp Tui sẽ ghé thăm Thầy.

🥰Xa gia đình, xa người thân, mới cảm nhận được sự thiếu thốn tình thương biết từng nào

🥰P/S: Tui thấy tấm hình trên mạng, Tui đau ruột, Tui đau gan. Nên Tui lại nhớ về quá khứ (xin phép được chia sẻ nhưng không biết được nguồn để ghi nguồn, nếu tác giả bắt gặp xin hãy lượng thứ)

————————

03.22.2022

Bạn có thực sự hạnh phúc khi không có tiền?

😉Bạn có thể nghèo hoặc không thể giàu, nhưng bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc tràn trề đặc biệt theo cách riêng không lệ thuộc vào cuộc sống kim tiền……Cho tới khi đến cuối tháng chủ nhà hỏi tiền phòng trọ, tiền điện, tiền nước, tới tháng đóng tiền học phí cho con, tiền mừng đi đám cưới, tiền lo cho con cái khi bị bệnh tật, tiền lo cho Bố Mẹ lúc ốm đau, tiền lo cho bản thân lúc sự cố bất ngờ xảy ra….

💸Tiền không phải là tất cả, nhưng nó rất quan trọng, nó giúp cho sự nghèo khổ, đau đớn trở nên dễ chịu và thoải mái hơn! HÃY TIẾT KIỆM mỗi tháng 1 ít thì trong 1 năm mình sẽ bớt khổ.

💸Tui có nhiều đam mê, trong đó có mê tiền, Tui luôn cố gắng làm này làm kia để có tiền bằng chính năng lực của mình cùng với sự may mắn (thấy xui nhiều hơn, bị lừa tùm lum, đặc biệt những người mà mình rất tin tưởng nên trở tay không kịp)!

😍Muốn làm từ thiện cũng phải có tiền, mình không góp tiền thì góp sức nhưng chắc chắn là phải có tiền của ai đó hỗ trợ để duy trì tổ chức từ thiện ấy.

😭Tui đã từng không có 1 xu dính túi vào 1 mùa tết, năm đó có người trong nhà bệnh tật và công việc chưa ổn định, lúc đó cảm giác thèm tiền nó kinh khủng như thế nào!

🤬Ngọc Trinh từng nói “Không tiền cạp đất mà ăn”, nhưng Cô ấy bị chửi rất nhiều, chắc có thể tại mọi người thấy câu nói ấy nó chạm vào lòng tự ái của mình nên phản ứng. Mình rung động chỗ nào thì mình phản ứng chỗ đó thôi. Tuy nó hơi phũ nhưng mà đúng!

——————————–

p/s: Mình nghèo thì mình cứ quất ổ bánh mì 50 nghìn, không nên ăn bún bò!

Khúc mía và những giọt nước mắt ngày mồng 06 tết

😢Khúc mía và những giọt nước mắt ngày mồng 06 tết

😢Trưa Mồng 06 tết năm ấy, Trời nắng chang chang. Tui ngồi bệt ở sân nhìn 2 đứa Em đang tranh nhau khúc mía trong bồn Cà Phê. Bụi mía khá tốt, trước đó Bố tui trồng ở gần giếng nước. Tuy mới 3 tuổi và 5 tuổi nhưng chúng có cái họng phải gọi là Loa Phường, hai đứa nó vừa nhai khúc mía vừa cãi nhau inh ỏm khu tuyệt tình cốc, mặt đứa nào cũng nhớp nhúa, nước mắt, rồi nước mũi chảy ròng, lâu lâu chúng lại lấy tay quệt qua mũi, rồi nó lại vầy và khắp khuôn mặt thấy gớm.

😢Rồi bất ngờ, Tui thấy Mẹ Tui đi làm về sớm, nhưng hôm nay có vẻ dáng của Mẹ rất khác, vừa đi vừa lảo đảo, trên đầu đội một cái nón Mê (Một từ lóng nói về 1 cái nón mà nó rách tả tơi, thường được dùng đóng phim kiếm hiệp dành cho những người cái bang), hồi đó ai cũng nghèo khổ nên có được cái nón Mê là hạnh phúc lắm rồi.

😢Tui cũng chả quan tâm nhiều lắm, chạy lại kể công liền “Mẹ ơi, con Bin và thằng Ngọc Ngõ nó cãi nhau, tranh nhau khúc mía!”. Thường ngày thì Mẹ Tui sẽ nạt chúng nó ngay (nạt là chửi, quê Tui gọi vậy) , nhưng hôm nay Mẹ Tui lại không nạt tụi nó, và Mẹ tui lại nói “Vớ con ơi, Bố mất rồi!”. Sau đó Mẹ Tui im lặng và đi vào nhà.

😢Tui cũng chả hiểu gì đâu, mới 7 tuổi mà. Chiều hôm đó tự nhiên nhà Tui đông nghịt người. Các Bác như Bác Uân, Bác Vĩnh, Bác Nghạch, và nhiều người khác nữa Tui không nhớ tên. Mọi người bàn luận nhiều thứ. Tui cũng không hiểu gì cả. Tối đó Bác Uân và mọi người ra bệnh viện và về nhà xác nhận thì là Bố Tui đã đột quỵ mất ngoài đường.

😢Kể từ giờ phút đó, trong nhà ai cũng khóc, khóc nhiều lắm. Hai người khóc nhiều nhất đó là Mẹ Tui và Bác Nghạch, Bác Nghạch là Chị ruột của Bố Tui.

😢Trời đất như sụp đổ, như đóng lại mọi tương lai của những đứa trẻ. Ai cũng nhìn, cũng chỉ trỏ vào chúng Tôi rồi nói cái gì đó Tui cũng không hiểu. Đại khái là nói một hồi, nhìn Tụi Tui một hồi thì mọi người lại tự nhiên khóc, nhưng Tui cũng không hiểu tại sao họ lại nhìn Tụi Tui rồi họ lại khóc nhiều đến vậy.

😢Bắt đầu từ đó, từ năm 7 tuổi, Tui bắt đầu biết đi hái rau lang bán cho nhà bà Túc để kiếm ít tiền (bà Túc nuôi rất nhiều heo, heo thì ăn rau lang), hay đi hái dâu, hái chè, mót cafe. Nhà Bà Túc hồi đó cũng có 1 Tivi trắng đen và duy nhất trong khu tuyệt tình Cốc. Khi có Tây du Ký lại che bạt cho mọi người đứng xem. Tui cũng vậy, thích xem Tây Du Ký lắm, giờ 40 tuổi rồi Tui vẫn xem lại đó chứ. Nhất là tập 1 của Tây Du Ký, chưa bao giờ Tui được xem Tập 1 cho tới khi Tui xuống Sài Gòn học, có internet thuê 2 nghìn/1 tiếng thế là Tui được xem tập 1.

😢Tui ghét Tết vô cùng, không bao giờ thích tết, vì tết là ngày dỗ của Bố Tui, Tui không bao giờ muốn tụ tập hô la dzô dzô mấy ngày tết, cũng không muốn đi đâu cả, Tui chỉ muốn được yên tĩnh hồi tưởng lại cuộc đời mình. Nhưng nhiều người Anh Em họ hàng họ không có hiểu Tui đâu, trách Tui nhiều lắm. Trước Tui cũng ghét họ lắm vì họ nói sau lưng những câu mà Tui đau đớn lòng lắm, có người còn nói với Mẹ Tui nên dạy lại Tui, nhưng giờ Tui cũng bỏ qua hết, để hiểu 1 ai đó khó lắm, phải chăng là Tri kỷ hoặc cùng hoàn cảnh mới thấu hiểu được. Thời gian không đủ để yêu thương nhau, hơi sức đâu mà trách với móc.

———————————————-

20.03.2022

Không thay đổi được quá khứ, nhưng quá khứ khắc nghiệt sẽ giúp bạn trưởng thành nhiều hơn, cứng cáp hơn. Quá khứ khổ đau nhưng hãy ráng vượt qua nó. Mình không đủ tư cách chán đời, nên Đừng bao giờ Chán đời, hãy sống sao cho Đời nó chán mình luôn!

Đọc sách nhưng hãy chọn lọc khi áp dụng

🤣Hồi chuẩn bị có Con, Tui thường xí xớn đọc nhiều cuốn sách về dạy con sao cho Khoa học, dạy sao cho đúng với văn minh của loài người hiện tại, dạy con sao cho nó bằng chị bằng em ở các nước tiên tiến, dạy sao cho Bố Mẹ không mệt khi cho Con ăn cơm…. xí xớn kiểu như vậy đó, nhiều cuốn sách đọc rất hay, rất có ích khi đi chém gió.

🤬Nhưng thực tế nó phũ phàng là nếu không có Bà Ngoại, thì có mà há mồm ra. Chưa bị Bà Ngoại chọi cuốn sách vào đầu là may, bày đặt đọc sách lung tung.

😏Nhiều người thường nói “ngày xưa tui nuôi cả chục đứa vẫn khỏe phây phây. Giờ có 2 đứa mà chăm không nổi”.

😱Những năm thập niên 90, Tui còn nhớ như ngày hôm qua. Mỗi lần dọn cơm ra, Mẹ Tui chỉ nói “ăn lẹ tao còn đi làm”, thế là 4 đứa nhà Tui ăn rào rào, Mẹ Tui hay nói là “Tụi nó ăn cơm như tằm ăn rỗi”. “ăn rỗi” là cách nói khác của “tằm ăn 5”, “tằm ăn 5 ” là lúc tằm được “5 tuổi” (tuổi không phải tính theo năm, tuổi tính theo chu kỳ ngủ), cái tuổi chuẩn bị chín để làm tổ kén. tuổi này tằm ăn thì bá cháy lá dâu. Nhà Tui chuyên nuôi tằm mà, nuôi tằm cực lắm, vậy mới có câu “Nuôi bát giới ăn cơm nằm, nuôi tằm ăn cơm đứng” là vậy.

😡(Mẹ Tui rất nóng tính và hay cáu gắt, tới giờ vẫn còn vậy và nó thâm căn cố đế hơn, nói câu trước không nghe là câu thứ 2 ăn gốc cà phê liền. Nhưng Tui không bao giờ trách, vì lúc Bố Tui mất, 1 mình Mẹ Tui phải nuôi 4 đứa nheo nhóc, tuần 49 ngày nhà bị sập không có nhà mà ở nữa, vừa là 1 người Mẹ, vừa là 1 người Bố. Nên cuộc sống cơ cực, cơ cực thì hay nóng giận và hay tự ái vặt lắm vì quá nghèo, thường nghèo hay tự ái, mà tự ái thì hay nghèo). Tui sống và trưởng thành tới ngày hôm nay đúng là nhờ bàn tay thép của Mẹ Tui, nên Tui bị ảnh hưởng nặng nề cái tính cáu gắt xấu xa ấy. May mà Tui thoát ly được xuống Sài Gòn, cũng ngót ngét 20 năm, nên đã đổi tính dần dần theo hướng mềm mại và vị tha hơn. Nhưng Tui vẫn nhớ những ngày ấy lắm, đặc biệt nhớ đôi bàn tay của Mẹ Tui đi làm nhiều nó chai sạn tới mức hình thành vảy trong bàn tay, những lúc Mẹ Tui tủi thân khóc rồi lại vuốt 2 má của Tui, Tui cảm giác máu chảy luôn vì đôi bàn tay chai sạn ấy. Ôi! Đôi bàn tay của Mẹ thật là vĩ đại biết bao!

🥶Với hồi đó, Cơm thì có 1 ít thôi, còn toàn là độn khoai mì, khoai lang, rồi ngô…. đứa nào mà ăn chậm thì đói thí bà nội ra chứ ở đó mà chờ đút. Với lại thời xưa con nít đi ngoài đường thì người lạ thấy còn phải né vì lỡ đem về sẽ nuôi tốn cơm. Nên ngày xưa hầu như mọi người chả quan tâm nhiều lắm tới các mối nguy hại.

🙀Mẹ Tui cứ dựa vào thời xưa mà nói kiểu “Đấy, 1 mình tao nuôi 4 đứa bây, đứa 3 tuổi, đứa 5 tuổi, đứa 7 tuổi” có phải lo lắng gì đâu.

😤Nhưng bây giờ, thử ngon để Con nít ra ngoài đường đi, 30 giây là mất Con luôn.

🧐Các sách vở đọc nó rất hay, rất bổ ích, Tui phải công nhận, nhưng nó rất khó áp dụng với môi trường thực tế ở nước ta. kể cả các phương pháp giáo dục ở các nước tiên tiến cũng vậy. Học để biết họ tới đâu là giỏi lắm rồi, còn áp dụng thì phải có sự cải biến và nên thử trên các mẫu nhỏ nhất định, không nên áp dụng tràn lan, không thể úp cái rụp được. Văn hóa, lịch sử, nền tảng các nước phát triển họ khác, mình không thể áp dụng một cách máy móc được.

😝Đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưng đừng có lấy cái sàng đó úp vào đầu người khác mà cứ nói nó hay, vì tư tưởng và nội lực mỗi người mỗi khác, mình thấy hay thấy khôn nhưng với người khác nó lại dở.

——————————————–

16.03.2022

Đọc sách nhưng hãy chọn lọc khi áp dụng

Thẳng thắn là gì?

🤔“Thẳng thắn” theo Tui nó chia làm 2 loại. “thẳng thắn quý phái” và “thẳng thắn thiếu giáo dưỡng”. Ranh giới giữa “đức tính thẳng thắn” và sự “thiếu giáo dưỡng” nó rất mong manh. Trước kia và ngay cả bây giờ Tui cũng nhiều lần “thiếu giáo dưỡng”, cứ cho rằng “tính Tui thẳng vậy đó, ưng hay không ưng thì tùy”, về sau được các Cao Nhân chỉ điểm thì Tui mới nhận ra mình lỗ mãng biết chừng nào, thật xấu hổ thay.

🤬Những cái gì mình thấy chướng tai gai mắt mà ngay lập tức mình phản ứng thái quá không xem hậu quả của nó như thế nào, Thì Tui tạm đặt là “Tuốt Lưỡi Tương Đấu”. Cái tính hơi chút là “Tuốt lưỡi tương đấu” thì nó không phải thẳng thắn, mà nó là sự nóng giận thiếu kiểm soát, mà đã nóng giận rồi tương đấu thì chỉ là thiếu giáo dưỡng mà thôi. Cái tính xấu xa đó, đừng có bao giờ ưỡn ngực khoe “tính tui thẳng vậy đó”.

😇Hãy học tập và trưởng thành từ những sai lầm, nhưng đừng sai lầm nhiều quá, đặc biệt đừng có lặp lại các sai lầm trước đó.

—————

03.01.2022

Có những sai lầm không sửa được, đặc biệt là các sai lầm “tuốt lưỡi tương đấu”!