Cây Son Môi – quà tặng cuối cùng của Bố trước lúc mất

🥰Cây Son Môi – quà tặng cuối cùng của Bố trước lúc mất

🥰Bố tui lúc còn sống thường ôm chị Hương, hôn nên má và nói “Con gái rượu của Bố”, còn với Bin, đứa Em thứ 3 của Tui thì Bố tui thường nói “Vứ trừi ưi! bà hành của Bố đây ru?”. Vì hồi nhỏ đúng là chị Hương rất xinh đẹp cho tới khi lấy Chồng thì không còn đẹp nữa và bị nợ bủa vây tới mức quên luôn hiếu nghĩa. Còn Bin thì hồi nhỏ tính nó lựu đạn giống như Bà Hành ở quê, gặp cái gì không vừa lòng là nó “háy”, “háy” là cùng nghĩa với từ lườm, từ nguýt, giận ai đó, và tới giờ cái tính “bà hành” của nó đã ăn sâu vào cốt tủy nên nó khó thay đổi, cuộc sống của nó cũng khó khăn 1 phần do tính cách của nó. Nhiều khi sướng khổ cũng do cái mồm, phụ nữ nên học ăn học nói một cách nhẹ nhàng cho dù lời nó có giả dối trong hạnh phúc đi nữa thì cũng ráng “giả dối” tới lúc không thể (tui để trong ngoặc kép từ giả dối).Phụ Nữ Sướng khổ nhờ tấm chồng! cho dù thời trẻ có kiêu hãnh bao nhiêu, nhưng lấy sai chồng thì chỉ khổ 1 đời! Chỉ ráng chịu đựng sống trong đau đớn, không những bản thân khổ mà còn làm cho đấng sinh thành đau ruột, đứt gan, hết khóc chồng rồi tới khóc con. Nỗi đau cứ thế dai dẳng mãi!

🥰Thằng út nhà Tui, nó tên Ngọc, nhưng thường gọi là “Ngọc Ngõ”, hồi nhỏ nó đẹp trai phải nói là bá cháy bọ chét. Nhưng càng lớn lên thì “mặt nó dài như cái bơm”, Mẹ tui miêu tả nó cách đây hơn 20 năm như vậy. Làm Chị Em tui cười ngất trên sự ngượng ngùng khốn khổ khốn nạn của thằng Em.

🥰Còn Tui không phải tên Thanh đâu, không phải Trần Duy Thanh đâu, tên cũ của Tui nó trùng với Ông Tổ 100 kiếp nào đó, mà các Bác nhìn Gia Phả sau này bắt đổi lại tên Thanh bây giờ, hồi đó và bây giờ ở Quê Tui cũng kiêng vụ này lắm (Tui thì phản ứng, vì quỹ tên đâu có đủ, nhưng cãi sao lại các cụ, các cụ tương cho 1 cái lại xịt máu mồm), và Tui có 1 tên cúng cơm cũng gớm giếc không kém. Để Tui kể riêng cho các Con của Tui khi chúng đi lấy chồng.

🥰Trước mồng 06 tết, Bố tui có đi Sài Gòn thăm Anh ruột là “Bác Thuân”, Bác ấy trùm giỏi, là một trong các thành viên trong đội thi học sinh giỏi quốc gia lúc lâu rồi không còn nhớ. Bác Thuân rất tốt bụng, lo lắng giúp đỡ cho toàn bộ Anh Em trong Gia Đình, rồi bạn bè, Bác mua đất cát giúp đỡ hầu hết bạn bè và Anh Em trong nhà. Đã từng có 1 số lượng tài sản tương đương triệu phú đô la thời mấy chục năm về trước (Bác Tui kể riêng với Tui lúc Tui học xong Đại học), còn giờ thì cũng không còn như ngày xưa nữa, tất cả chỉ là quá khứ, lúc Bác Khó khăn thì cũng không ai có đủ khả năng để giúp đỡ, Tui cũng chỉ giúp đỡ một chút ít nhưng bị Vợ và Con của Bác hiểu lầm.

🥰Bố Tui mua 1 Cây Son đem về cho Chị Tôi, 1 Cây Son rất đẹp và Tui thấy Chị Hương rất trân quý nó (hồi đó bả 8 tuổi). bả quý tới mức bả không dám sử dụng. cho tới ngày đưa đám tang Bố Tui. Bà lấy Son ra tô “Lông Mày”, ớn hàng không? Son mà lại đi tô Lông mày, sau đó bả tô cái mỏ đỏ choét như chưa từng được Tô, rồi Bả Tô luôn cho con Bin bà hành của Bố Tui. Miệng cười toe toét nói là đưa tang Bố cần Tô Son. Con nít đó, nó khốn khổn khốn nạn vậy, Mẹ Tui thì khóc ngất lên, còn 2 Con gái của Chồng thì lại tô Son để đi đám tang. Rồi thằng Ngọc, nó cầm cờ đỏ sao vàng chạy trước quan tài lúc mới 3 tuổi (gia đình bên Tui có truyền thống Cách mạng hào hùng, Bác ruột của Tui cũng là Liệt Sĩ). Lúc Bố mất ngoài đường nên phong tục không được đưa về nhà, cơ thể Bố Tui để ngay chỗ lớp học của Tui, thằng Ngọc nó tới nó ngó sau đó nó về hí hửng vừa cười vừa kể cho cả nhà “Bố đang ngủ, mà sao họ cột 2 ngón chân cái và 2 ngọt tay cái vầy vầy nầy Mẹ”. Nó nói vậy đó, nước mắt của những người lớn chỉ biết tuôn ra thôi.

🥰Người đưa đám tang kéo dài hơn 1 cây số! họ thương xót cho 1 người 30 tuổi đã ra đi, 1 người rất vui vẻ hòa đồng, luôn giúp đỡ người khác. Thương xót cho cảnh Mẹ hóa con côi, 1 tay nuôi 4 đứa con! xót xa khi thấy cảnh 2 đứa con gái tô son đầy mắt, xót xa khi thấy cảnh đứa bé 3 tuổi cầm cờ đỏ sao vàng chạy hớn hở trước quan tài của Bố nó.

🥰Đám tang ấy, Tui nhớ mãi không nguôi, nó tì vết trong não bộ của 1 đứa trẻ 7 tuổi. Thầy của Tui đã từng nói “thằng Thanh nó khổ vì nó hiểu biết quá sớm”, Thầy ấy đã từng cưu mang Tui, nhưng lâu lắm Tui mới có cơ hội gặp! Hiện giờ Thầy đang làm cảnh sát ở Đà Lạt, có dịp Tui sẽ ghé thăm Thầy.

🥰Xa gia đình, xa người thân, mới cảm nhận được sự thiếu thốn tình thương biết từng nào

🥰P/S: Tui thấy tấm hình trên mạng, Tui đau ruột, Tui đau gan. Nên Tui lại nhớ về quá khứ (xin phép được chia sẻ nhưng không biết được nguồn để ghi nguồn, nếu tác giả bắt gặp xin hãy lượng thứ)

————————

03.22.2022

Leave a Reply