10 năm chờ đợi có lâu không?

🥰10 năm chờ đợi có lâu không?🥰

🤣Mỗi lần nhắc tới câu chuyện “chờ 10 năm” Tui lại uất ức và ứa nước mắt, bất cứ khi nào Tui cũng có thể nhớ tới thảm cảnh “chờ 10 năm”, nó trở thành truyền thuyết mà Tui luôn nhắc lại với Mẹ cũng như kể cho Vợ nghe. Nó giống như một câu truyện trào phúng mang dáng dấp dòng văn hiện thực phản ánh cuộc sống nghèo khổ mà nhà văn Nam Cao đã viết như “Một bữa no”, “Đời thừa” hay tác phẩm “Chí Phèo”. Tui thích đọc các tác phẩm của nhà văn Nam Cao lắm, vì nó rất đồng cảm với cuộc đời nghèo khó mà Tui và gia đình đang trải qua thời bấy giờ, Các ý tứ của nhà Văn Nam cao để trong các tác phẩm nó làm lay động Tui nhiều lắm, Tui đọc và khóc nhiều vì nó quá đúng với hoàn cảnh của mình.

😏Trong cái nắng chang chang của một buổi trưa hè cách đây hơn 30 năm, mọi người nhí nhố đứng ở đường “Be”, là đường dành cho xe “Be” đi, Tui cũng không biết có đúng không hoặc là Tui phát âm sai, xe be hay là xe ben nữa. Từ tuyệt tình cốc nhà Tui leo bộ lên đó cũng khoảng trên dưới 1km để đón xe đi chợ ở Lộc An (8km), mọi người ngày xưa cũng thường đi bộ và ghánh hàng ra Lộc An. Hồi đó “Ông Lộc Khàn” với giọng nói đặc khẹt có chiếc xe được các dây thừng bó lại như bó 1 con heo vậy. Chiếc xe ấy thật là vĩ đại, nó chở mấy chục người ngồi trong, rồi ngồi trên mui, chắc mọi người sẽ không tưởng tượng được. Con đường đau khổ, mưa ngập, tạo thành các rãnh voi xe quật qua quật lại nếu ai đó có Bầu chắc đẻ tại chỗ, thật vi diệu cho con đường ấy, giờ báo đài đăng nhiều cảnh này lắm, nhưng Tui chưa thấy nó xi nhê gì với ngày trước.

😏Tui và Mẹ cũng ra được tới Lộc An, lần đầu tiên Tui thấy một “con quái vật” nó to đùng đang nằm giữa đường ở ngay ngã 3 Lộc An, Tui nhảy cỡng lên như mọi ngày thấy máy bay bay qua nhà ở trên trời “Mẹ ơi, tàu kìa, tàu kìa…sao Tàu nó to vậy hả Mẹ?”, Mẹ tui cười khanh khách “Vớ cái thằng ngục tội, đó là xe đò”. Tui chả quan tâm, cứ gọi nó là Tàu, vì nó bự, mãi sau này Tui mới biết nó là chiếc xe 45 chỗ. Nói sai cũng đâu có sao, như từ “Lẩu” mãi tới học xong cao đẳng, đại học Tui mới biết từ “Lẩu”, hay là từ “siêu thị”. Chúng rất mới mẻ với 1 thằng người rừng như Tui, tuy nhiên không biết không sao cả, nó không ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới.

😏Mẹ và Tui rất thèm ăn sầu riêng, nhưng hồi đó sầu riêng nó mắc vô cùng, 1 quả sầu riêng có thể đổi ra ăn cơm tới cả tuần lận. Mà Mẹ Tui thì đâu có nhiều tiền. Hồi đó Mẹ Tui cất tiền kỹ lắm, Tui còn nhớ như in, có vài đồng à, mà Mẹ Tui bỏ vào 1 cái bị quấn lại mấy lớp rồi nhét nó vào bên trong quần đang mặc rồi cuộn lại 1 lần nữa. Tui tưởng tượng nếu có đứa nào cướp giật thì chắc nó chỉ rinh Mẹ Tui đi để nuôi tốn cơm thôi chứ không cỡ nào mà lấy được cái bịch tiền thần thánh đó.

🤩Tới quầy Sầu Riêng, thơm ngon lắm (nhiều người không thích mùi của nó), Tui và Mẹ thèm mà không dám mua ăn. Hai Mẹ con nhà Tui ngồi xổm đó 2 tay chống cằm nhìn người ta ăn (trên Tui gọi là nhìn mồm) một cách thèm thuồng, Tui thì năn nỉ mãi “Mẹ ơi, Con thèm quá Mẹ mua cho Con ăn đi”, Tui cứ lải nhải mãi Mẹ Tui cũng bực mình. Rồi bất ngờ Mẹ Tui nảy ra “một sáng kiến vĩ đại” mà tới bây giờ Tui vẫn còn uất ức. Đó là “Đợi họ ăn xong mình xin hột đem về trồng, đợi nó có trái rồi ăn, nhanh có trái lắm Con ạ”. Thật tuyệt vời, 1 ý kiến tuyệt vời đã lừa được một thằng ngáo rừng như Tui thời đó.

😱Các bạn biết không, ngày xưa Sầu Riêng trồng bằng hột, 10 năm mới có trái lận. Nhưng Tui không có biết, tui chỉ biết về cứ cách 20 mét lại trồng một hạt. Tui đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi, đợi tới lúc lớp 10 Tui phải đi ở trọ ở Bảo Lâm nhưng nó cũng không có trái. Mãi tới lớp 12 gì đó nó có trái nhưng người ăn đầu tiên không phải là Tui, mà nó là thằng Ngọc Ngõ em Tui. Vậy đấy, còn tức tới bây giờ nè. tức tràn bảng họng. Cuộc chờ đợi 10 năm thật là ngắn ngủi với 1 cuộc đời nhưng nó lại dài đăng đẵng với một mong ước nhỏ nhoi “được ăn sầu riêng”.

😱Cuộc sống khốn khó tới mức đôi khi Con người lại “ruồng bỏ” chính bản thân mình, không dám chiều chuộng bản thân mình 1 điều gì cả mặc dù mình khao khát được nó, mặc dù nó chỉ là 1 quả sầu riêng, nó chỉ là 1 bữa ăn, chỉ là 1 lần ăn cho no, 1 bữa ăn cho đã mồm, ăn cho thỏa thích dù chỉ 1 lần…. Nhưng cái khốn khó dường như nó còn kìm hãm cả sự phát triển trí tuệ của con người, nó bít hầu như các đường đi của con người.

👩‍🏫Bố Mẹ là xuất phát điểm của Con cái, nếu sinh ra trong một gia đình giàu có, Bố Mẹ có tầm nhìn, có hiểu biết thì hiển nhiên Con cái sẽ được hưởng lợi và phát triển tốt hơn. Với sự hiểu biết và khả năng tài chính của Bố Mẹ thì họ sẽ vạch ra các con đường đúng đắn ngay từ đầu, giúp cho đứa trẻ có thể dễ dàng thành công hơn.

😭Còn sinh ra trong một gia đình nghèo khó, hiển nhiên chúng ta phải nỗ lực hết sức, hầu như không có ai được định hướng cả, ta đi, ta đi, ta đi, đi mãi trên con đường đau khổ của cuộc đời đã đem lại, hoàn toàn không có mục tiêu gì cả, ai may mắn thì sẽ thành công. Chắc Tui cũng là 1 trong số may mắn đó, dĩ nhiên sự may mắn chỉ trở thành hiện thực đối với những ai có nghị lực, có lòng quyết tâm, kiên trì, bền gan vượt qua mọi trở ngại. Tất cả mọi người chúng ta đều được các Đấng Sinh Thành cho ta 1 tài sản lớn, đó chính là tấm thân bằng xương bằng thịt này, nên cho dù bạn nghèo tới mấy, bạn không có gì cả nhưng bạn không bao giờ được nói “Bố Mẹ Tui không cho Tui cái gì cả”. Không, ít nhất là họ cho bạn 1 Sự Sống trên cõi đời này, bạn không chọn được cách bạn sinh ra, nhưng bạn chọn được cách bạn sống như thế nào.

🥰Xukhôm linxki đã từng nói “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để lưu lại dấu ấn trên mặt đất, trong trái tim người khác”.

Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, luôn lạc quan yêu đời, luôn để lại dấu ấn tốt trong lòng mọi người!

————————————————————–

Nếu bạn không đủ sức mạnh hãy Cứ chờ đợi, cứ chờ đợi khi đủ mạnh

Hoang Đảo Ký Sự 26.03.2022

Leave a Reply